LỆNH BÀI GM – PHIÊU LƯU TRONG JX NHÀ LÀM

LỆNH BÀI GM – PHIÊU LƯU TRONG JX NHÀ LÀM

Chương 1: Tin Nhắn Đầu Ngày

Sáng sớm.
Căn phòng vẫn còn ánh sáng xanh từ màn hình máy tính để chế độ ngủ từ đêm qua. Tôi ngồi đó, tay cầm ly cà phê lạnh ngắt, mắt lướt qua những dòng tin tức chẳng mấy ai quan tâm.

Đây là thói quen của tôi.
Tôi – Phúc – người cuối cùng còn giữ hơi thở cho JX Nhà Làm, một server riêng nhỏ, cũ kỹ, từng rực rỡ, giờ chỉ còn vài trăm anh em cày cuốc với nhau.

Tôi không làm vì tiền. Tôi làm vì ký ức.

Rồi điện thoại bỗng reo vang. Không phải cuộc gọi – mà là hàng chục dòng thông báo dội về cùng lúc:

“Phúc ơi, vào không được nữa!”
“Cứ loading rồi out.”
“Lag lắm, hình như server die rồi?”
“Có khi nào bị DDOS không?”

Tôi bật dậy.
Ly cà phê đổ xuống sàn – tôi không còn để ý.

Tôi lao về phòng máy chủ. Màn hình chính vẫn sáng, các thông số RAM – CPU – IO vẫn chạy như bình thường. Nhưng giao diện điều khiển… đứng im. Đơ hoàn toàn.

Tôi thử mở GMTool – không được.
Tôi mở console quản lý – bị từ chối quyền.
Tôi thử SSH vào hệ thống – bị đá văng ra ngay lập tức.

Rồi… màn hình chính vụt tắt.

Không phải tắt máy. Là... bị chiếm quyền.

Một dòng chữ hiện ra giữa bóng tối – sáng rực và lạnh lẽo:

[SERVER BỊ XÂM NHẬP NGOÀI – QUYỀN ADMIN BỊ TẠM KHÓA]

Tôi không kịp phản ứng.
Bàn phím nặng trịch.
Chuột không còn rê được.
Màn hình bắt đầu giật hình, méo mó – như bị bẻ cong bởi một thế lực vô hình.

Một dòng cuối cùng hiện ra, không âm thanh, không nền nhạc. Chỉ là chữ – nhưng từng chữ như đập thẳng vào tim:

“ĐỂ LẤY LẠI MÁY CHỦ, HÃY TÌM LỆNH BÀI GM.”

Tôi chưa kịp hỏi "Ai đang làm điều này?" thì…

Mọi thứ nổ tung.

Ánh sáng bao phủ.
Gió rít bên tai.
Cảm giác như cơ thể bị xé khỏi chính mình.


Tôi mở mắt.

Không còn máy chủ. Không còn căn phòng. Không còn chuột phím hay bàn điều khiển.

Trước mắt tôi là đồng cỏ xanh. Xa xa là bức tường thành quen thuộc. Cỏ đung đưa trong gió. Âm nhạc vang lên – chính bản nhạc tôi từng gán cho map Ba Lăng Huyện.

Tôi cúi nhìn tay mình.
Trang bị: trống.
Cấp độ: 1.
Kỹ năng: không.
Menu: không có nút logout.
Không có GMTool. Không có lệnh cheat. Không có console.

Tôi đứng đó, chết lặng.

Tôi đã bị nhốt… vào chính server mình từng tạo ra.


Tôi thử tất cả cách thoát ra.
Không có nút. Không có phím tắt. Không có lối về.
Chỉ còn một bảng thông báo hiện lên khi tôi vừa bước chân đầu tiên:

[HỆ THỐNG PHỤC HỒI QUYỀN GM KÍCH HOẠT]
Muốn khôi phục quyền admin, hãy thu thập đủ 5 MẢNH LỆNH BÀI GM – tượng trưng cho 5 tầng ký ức và quyền lực.

Mỗi mảnh là một dấu mốc. Một bài kiểm tra.

  • Mảnh 1 – Ký ức của Người Tạo Lập → Hoàn thành 8000 nhiệm vụ Dã Tẩu (mỗi cái cần 1 xu)

  • Mảnh 2 – Ý Chí Sáng Tạo → Vượt qua 12 Ải Ký Ức

  • Mảnh 3 – Quyền Hệ Thống → Chiếm Biện Kinh hoặc Lâm An trong Công Thành

  • Mảnh 4 – Bản Ngã Của Lỗi → Diệt Boss Âm (19h30) & Dương (22h00) để vào Đấu Trường Sinh Tử

  • Mảnh 5 – Tâm Quyền → Ghép tất cả mảnh, đối đầu Boss cuối và kích hoạt quyền GM tạm thời

Tôi đọc từng dòng.
Từng dòng như lưỡi dao chém vào trí nhớ.

Tôi – người tạo ra thế giới này – giờ bị thế giới đó thử thách lại từng đoạn ký ức.


Tôi bước tới NPC Tân Thủ.
Vẫn đứng đó. Áo tím. Dáng cũ. Gương mặt không có biểu cảm.

Tôi click vào. Một menu bật lên – giao diện quen thuộc do chính tôi viết:

Nhận cấp 150.
Nhận kỹ năng 1x – 6x.
Nhận đồ 15 ngày.
Nhận quà tân thủ.

Tôi nhận hết.
Level vọt lên.
Skill đầy đủ.
Đồ mặc tạm ổn.

Nhưng trong túi, ba cuốn bí kíp 90 – 120 – 150 vẫn xám xịt. Tôi cần vào phái mới học được.

Tôi chọn hệ Kim. Rồi chọn Thiếu Lâm.

Tôi cưỡi ngựa đến chùa, gặp NPC Thiếu Lâm Lão Nhân.
Ông nhìn tôi bằng ánh mắt cũ kỹ – không phải của AI, mà như chính tôi đang nhìn lại bản thân mình:

"Muốn giữ thiên hạ, phải giữ được lòng mình."

Tôi click xác nhận.

Ánh sáng phủ lên người. Tôi trở thành đệ tử Thiếu Lâm.


Tôi quay lại NPC Tân Thủ, nhận trọn bộ kỹ năng.

Tôi thử tấn công một quái gần Ba Lăng. Dễ.

Tôi mở hành trang. Trong đó có một vật phẩm đặc biệt – Thần Hành Phù – thứ tôi từng thêm vào cho tiện train: nhấn một phát là dịch chuyển.

Tôi nhấn.

Màn hình lập tức đưa tôi đến Mạc Cao Quật.

Quái trắng đông nghẹt.
Tôi bắt đầu hành trình farm xu đầu tiên.

Tôi đánh quái liên tục. Mỗi con có tỉ lệ rất thấp rớt Rương Ngọc Bội Vĩnh Hằng.
Và nếu hên, sẽ gọi ra Boss Xanh – con boss có tỉ lệ 80% rơi 20 Rương Xu.

Tôi mở từng rương:
1 xu.
2 xu.
0 xu...
50 xu!
100 xu!

Tôi cười. Tôi từng chỉnh tỉ lệ drop này – vì tôi làm server vì anh em.
Nhưng giờ, tôi mới hiểu cảm giác 1 – 2 xu là toang, còn 50 – 100 là trời độ.

Tôi chuyển sang Lâm Du Quan, rồi Trường Sơn Bạch.
Săn boss Sát Thủ 90 ở Sa Mạc 1, Khỏa Lang Động, Tiến Cúc Động.
Khó. Mệt. Nhưng không dừng.

Rồi một ngày, tôi nhặt được:

Ngọc Bội Vĩnh Hằng – +10.000 sinh khí, +2 kỹ năng, không khóa.

Tôi dừng lại.
Không vì chỉ số. Mà vì biết mình vẫn còn sống trong thế giới này – bằng cả ý chí.


Sau ba ngày, tôi trở lại Dã Tẩu.
Túi tôi có đúng 8005 xu.

Tôi click.
8000 lần.
Mỗi lần là một nhiệm vụ. Một đoạn ký ức sống dậy. Một bug cũ. Một dòng script quên reset. Một event từng fail.

Tôi ngồi im. Click đều.

Và rồi…

[Bạn đã hoàn thành 8000 nhiệm vụ đặc biệt.]
[Nhận được: Mảnh Lệnh Bài GM – SỐ 1: Ký Ức Của Người Tạo Lập]

Tôi nắm chặt tay.

Một mảnh.

Chỉ mới một.
Nhưng tôi biết… hành trình này đã bắt đầu rồi.